Đi du học họ gắn cho tôi cái mác Việt Kiều là giàu có, là nhiều tiền. Tôi nhẹ nhàng bỏ xuống tự khoác lên cho mình mác Việt Cày.
Họ chỉ nhìn thấy cái vẻ hào nhoáng, hoa lệ bên ngoài, chỉ là người ngoài cuộc nhìn vào cuộc đời tôi để phán xét. Họ đâu có phải người trong cuộc, họ đâu biết tôi đã phải trải qua những khó khăn, vất vả nào nơi xứ người.
Có những ngày vật vã làm thêm đến tận 17 tiếng, chân tay như muốn rụng rời, nhưng cũng chẳng biết dựa vào ai.
Có những đêm tối cô đơn, tủi thân, nước mắt cứ thế tuôn ra thấm ướt hết gối, nhưng sáng hôm sau vẫn phải tươi tỉnh để tiếp tục một ngày mới.
Có một giai đoạn, cuộc sống lặng im, ngột ngạt đến nỗi không biết làm sao thoát ra được.
Có những cảm xúc, có đó rồi lại mất đó. Chênh vênh như đứng trên một đường đi mỏng. Chênh vênh giữa quên, nhớ. Chênh vênh giữa vui, buồn. Chênh vênh giữa hi vọng, thất vọng. Không biết phải nên đi thế nào, lựa chọn thế nào.
Tiền không đi đến từ những nhiệt huyết, niềm vui và đam mê. Chỉ có những áp lực, mỏi mệt. Những thứ tưởng ta không thể sống thiếu, nhưng lại chưa thật sự dám sống vì nó. Cứ là những bước đi tại một chỗ.
Bước ra thế giới ngoài kia, đông đúc là thế, nhưng lại càng cô đơn hơn. Không ai thấu hiểu mình, cũng không ai cần thấu hiểu mình. Buồn là thế, nhưng lười những vun đắp, lười phải bắt đầu lại. Không đủ cảm xúc, không biết phải làm thế nào…
Có một giai đoạn như thế, có rất nhiều khoảnh khắc chỉ có thể ngã người nằm xuống, không biết làm gì…