Bên kia, chúng tôi làm quần quật mà không dư dả, ăn uống chi tiêu tính toán từng đồng, xã hội khó hòa đồng nên sống rất cô đơn.
Bây giờ vợ chồng chuyển về Sài Gòn sống, thấy vui vẻ, thoải mái hơn hẳn. Chúng tôi tuy thu nhập không nhiều bằng nhưng cuộc sống thoải mái, công việc lại nhiều cơ hội phát triển hơn.
Chỉ có điều ông bà cứ nuối tiếc, sợ cháu không được sống trong môi trường tốt. Nhưng tôi không nghĩ vậy. Ở phương Tây cũng có trường tốt, trường dở, cũng phải chạy đua mới vô được trường chuẩn, chứ dân nhập cư ít tiền đâu phải dễ mà có được suất. Không dám vơ đũa cả nắm nhưng tôi từng gặp rất nhiều cháu nhỏ bên đấy đi học bị bắt nạt, rồi ảnh hưởng tâm lý, rất phức tạp.
Nhiều cha mẹ phải nai lưng ra làm việc kiếm tiền nên cũng không dành nhiều thời gian cho con được. Sau này, con bị "Tây hóa" quá nhiều khiến chính bố mẹ chúng cũng sốc. Y tế bên đó tốt thật nhưng cũng phải đóng thuế rất nặng mới được hưởng chế độ. Ở Việt Nam thu nhập chỉ ở mức khá nhưng khi bị bệnh thì chi phí đi khám cũng không phải là quá tệ so với nước ngoài.
Tính ra, nếu muốn qua nước ngoài định cư thì phải hoặc là thật nghèo hoặc thật giàu thì mới sướng được, còn tầng lớp bình dân thì tốt nhất nên ở lại Việt Nam còn sướng hơn. Khổ nỗi, đa số những người nghèo lại rất ít cơ hội xuất ngoại, chủ yếu là những người có chút điều kiện mới muốn tìm cách ra đi.
Trước đó chúng tôi cũng nhận được một luồng ý kiến: "Tôi không hối tiếc vì hủy quyết định ra nước ngoài định cư" Từ bỏ kế hoạch định cư ở nước ngoài, vợ chồng tôi ở lại làm ăn trong nước, kiếm 40 triệu/ tháng, 45 tuổi về hưu.
Tôi đã không hối tiếc hủy đi định cư nước ngoài cách đây 16 năm. Năm 1993, lúc đó tôi làm hồ sơ đi định cư cùng với ba mẹ và em trai, do chị tôi bảo lãnh. Năm 1996, ba mẹ tôi được giải quyết hồ sơ đi trước, còn tôi và em trai ở lại. Đến năm 2003, chị tôi báo hồ sơ đã được xem xét giải quyết, muốn đi thì bổ sung hồ sơ cho vợ và con tôi (vì lúc này tôi đã có gia đình).
Sau khi được tư vấn về vấn đề sang đó sẽ làm gì, công việc ra sao thì chị tôi có nói: "Nếu hiện tại thu nhập của gia đình tôi khoảng 40 triệu đồng/ tháng, thì tốt nhất nên ở lại". Nếu mục đích đi để cho con được học ở nước ngoài thì chẳng cần thiết, vì sau này cho con đi du học cũng chẳng khó nếu tôi có khả năng tài chính. Vì thời điểm đó, vợ chồng tôi đã tự chủ tài chính, tôi làm cho công ty nước ngoài, còn vợ có cơ sở kinh doanh riêng.
Vậy là vợ chồng tôi quyết định hủy kế hoạch định cư ở nước ngoài mà ở lại làm ăn. Cho đến giờ, mọi quyết định đều đúng. Con lớn của tôi năm nay học Đại học năm hai ở trường Quốc tế trong nước, cháu nói sau Đại học mới tính đến chuyện học cao hơn ở nước ngoài nếu cần, còn không tiếp tục học tại trường với chương trình học thạc sỹ cũng không khác gì nước ngoài. Tôi đã nghỉ ngơi và làm gì mình thích từ lúc 45 tuổi.