Dẫu có chuyện này chưa đẹp mắt, chuyện nọ chưa êm tai; nhưng gạn đục khơi trong mà hiểu rằng mỗi bước chân dấn thân vào bão lũ đều mang một tình đầm ấm, mỗi đồng tiền lớn nhỏ đến tay đồng bào đều góp phần làm nên cuộc tái sinh.
Nhóm thiện nguyện Đêm Sài Gòn tất bật quyên góp, tập kết hàng để vận chuyển ra Bắc ngay trong đêm.
1. Đất nước những ngày tang tóc, lòng người trĩu nặng. Người có điều kiện dấn thân vào bão lũ, người nhỏ bé góp một lời nguyện cầu. Việt Nam mình là thế, trong vô vàn tài nguyên, có một tài nguyên bất tận là tình đoàn kết, lòng trắc ẩn yêu thương nhau vô bờ bến. Nghìn năm giặc dã thiên tai, người với người vịn nhau rũ bùn đứng dậy.
Đất nước gian lao chưa bao giờ bình yên, tai ương này không phải đầu tiên và cũng chưa phải cuối cùng. Nước mắt thủ tướng cũng mặn mòi như nước mắt thường dân.
Trước thiên nhiên, phận người quá bé mọn.
Một vết xước vào bề mặt thiên nhiên cũng đủ làm nên một cơn sốc phản vệ. Sống chung một cộng đồng cộng nghiệp, khổ nhất vẫn là dân nghèo nơi đầu sóng ngọn gió, thâm sơn cùng cốc phải gánh nghiệp nhiều hơn tất cả.
Nước mắt của thủ tướng nên là nước mắt kiến tạo, để mỗi nhát rìu đều đúng mục đích, mỗi thủy điện không đánh đổi sinh mạng nhân dân. Nước mắt của nhân dân nên là nước mắt tỉnh thức, để mỗi cọng rác nhỏ được vứt đúng nơi, mỗi mầm xanh mọc lên trên đất...
2. Cho đi là nhiều hay ít?
Cho đi là luôn luôn nhiều.
1 tỷ đồng của ca sĩ Hà Anh Tuấn và 200k của người vé số tật nguyền, 250 tỷ đồng của tập đoàn Vingroup và 1k/1 ly cafe của Katinat đều có giá trị ngang nhau khi hiểu rằng họ đã cho đi tất cả tấc lòng.
Lòng trắc ẩn là phản xạ tự nhiên, không tính toan vụ lợi. Tình nghĩa đồng bào càng là điều cao quý hơn tất thảy. Phản xạ lòng nhân trong hoàn cảnh tang tóc có thể đi kèm với sự vụng về chứ không vụ lợi mánh mung.
Trăm sông về với biển, giọt nước nào cũng quý giá, cũng chất chứa nguồn sống ngọt lành.
3. Quốc gia hữu sự, như một liếp nhà hữu sự, cầm tay ngồi xuống, đúng sai xin để hạ hồi.
Trăm triệu trái tim thổn thức trong tâm bão, vừa một phút bình yên đã soi mói thị phi nhau từng đồng xu cắc bạc, từng lời nói cử chỉ.
Người nằm xuống vẫn còn trong đất lạnh sao có thể ngậm cười...
Nguyễn Tiến Tường