Chỉ còn vài tuần nữa là vợ chồng con sang định cư tại Anh. Em con bảo lãnh, từ ngày nạp hồ sơ cho đến ngày đi, mất gần 15 năm. Thời gian đầu con không suy nghĩ gì cả đến chuyến đi, bởi lẽ nó vời vợi quá.
Chờ lâu quá con đã kết hôn, dù biết rằng việc kết hôn cũng ảnh hưởng ít nhiều đến hồ sơ bảo lãnh. Những năm đầu thì sợ ảnh hưởng thêm đến việc bảo lãnh nên kiêng cử để không có con. Những năm sau, khi sự chờ đợi quá mõi mòn, và muốn có con thì lại không còn cơ hội để có.
15 năm qua, khi thất bại thì con muốn đi cho rồi, khi thành công thì lại không muốn ra đi. Tuy nhiên dù muốn đi hay không muốn đi cũng chỉ là ý của mình, nó đâu có thay đổi gì đến chuyện Tòa Lãnh Sự gật đầu hay không.
Chỉ tội cho em và mẹ, ngày đêm trông ngóng, Mới năm ngoái, khi Lãnh Sự gọi phỏng vấn, không biết ma đưa lối quỷ đưa đường thế nào mà những câu trả lời của con bị Lãnh Sự từ chối hồ sơ. Tụi con đau buồn một nhưng mẹ và em con đau buồn hai. Con có thưa với mẹ đừng buồn vì vợ chồng con cũng ổn khi ở VN, vả lại hai vợ chồng đâu có con cái gì, đi là cho tương lai của con trẻ, chứ hai vợ chồng gần 40, đi hay ở cũng thế thôi. Nhưng lời trấn an đó như nước chảy qua cầu.
Mẹ và em con vẫn tận nhân lực trong việc tranh đấu cho con đi. Em con đã tìm gặp luật sư và tốn rất nhiều tiền để có kết quả ngày nay. Khi báo tin, em con đã khóc trong điện thoại. Nhưng khốn nỗi, lòng con lại phẳng lặng. Có lẽ sự chờ đợi nó bào mòn tâm thái con. Con không muốn thay đổi nữa. Một năm sau ngày bị từ chối, con nghĩ mình sẽ không bao giờ có cơ hội được đi, nên con đã gom góp tiền mua một mảnh đất ở cách Đà Lạt 70 cây số. Con muốn vợ chồng lên đó sống, xa lánh chốn náo nhiệt của Saigon. Con muốn xây một căn nhà nhỏ, tự trồng rau nuôi gia súc, sống bình an trong những ngày còn lại của đời người, nay con đã 40 tuổi.
Con đã quyết chí như thế, nên khi có giấy tờ đồng ý của Tòa Lãnh Sự gửi về, lòng con dửng dưng, nguội lạnh. Con mua vé đi chỉ 1 tháng và sẽ về Việt Nam lại, sẽ lập nghiệp ở đây luôn. Mẹ và em con buồn lắm! Gia đình đã chuẩn bị hết cho vợ chồng con, kể cả việc làm và nơi ăn chốn ở. Chung quanh ai nghe chuyện cũng chửi con ngu, đã từ chối điều mà hàng triệu người không chỉ ở VN mà cả trên toàn thế giới mơ ước. Con chẳng biết nữa, mình đúng hay sai. Ở lại có phải là một quyết định sáng suốt không?
PV
Nguồn: Tổng hợp