'Con nợ' trốn biệt 5 năm bỗng trả lại 7 chỉ vàng cho người đã mất

Chiều 30 Tết, mẹ tôi rơi lệ khi thấy người bạn nợ vàng của ba tôi bỗng dưng xuất hiện. Ông ấy nhìn mẹ tôi, nét mặt lộ vẻ xúc động, còn mẹ tôi không hiểu vì sao nước mắt rơi thành hàng, cố đè nén cơn khóc rồi hỏi: "Mấy năm nay chú đi đâu mà biệt tăm?"

1 Con No Tron Biet 5 Nam Bong Tra Lai 7 Chi Vang Cho Nguoi Da Mat

Sau khi đọc các câu chuyện vay nợ làm rạn nứt mối quan hệ bạn bè thân thiết trên diễn đàn, hôm nay tôi chia sẻ câu chuyện của gia đình mình.

Hôm đó tôi cùng mẹ đang dọn mâm cơm rước ông bà thì có một người đàn ông từ ngoài ngõ bước vào. Mẹ tôi bước ra sân nhìn người đàn ông này, ngờ ngợ rằng đây là người quen của gia đình. 

Ông ấy nhìn mẹ tôi, nét mặt lộ vẻ xúc động, còn mẹ tôi không hiểu vì sao nước mắt rơi thành hàng, cố đè nén cơn khóc rồi hỏi: "Mấy năm nay chú đi đâu mà biệt tăm?". Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là một người bạn của ba tôi.

Sau khi xin phép mẹ tôi bước vào nhà, người đàn ông mở túi xách lấy một cục gì đó gói bằng giấy để lên bàn thờ ba tôi. Người này đốt nhang, khấn rồi khóc. Lúc đó tôi chưa hiểu kịp chuyện gì đang xảy ra. 

Khi ngồi nghe người này nói chuyện với mẹ thì tôi mới biết mọi chuyện. Chú này là một người bạn chí cốt của ba tôi, 6 năm trước có mượn của gia đình tôi 7 chỉ vàng để có vốn làm ăn. Không may, khi mới buôn bán được một năm thì bị lỗ vốn, vỡ nợ, gia đình chú phải bỏ trốn. Chú kể rằng phải bỏ quê lên cao nguyên tìm con đường mớ. Trời không dồn ai vào bước đường cùng. Ở đây, chú tìm được mối giao sỉ, lẻ cà phê bột đi các tỉnh, làm ăn khấm khá. Nay dư được một số tiền nên tết nay mới dám về thăm quê cũ, đặc biệt là ghé nhà tôi để trả nợ cho người ba quá cố của tôi.

Chú nghẹn ngào nói do lúc đó nợ tiền nhiều người bí bách quá, cả gia đình chú khóa cửa bỏ nhà đi trong đêm, không dám tạm biệt ai. Sau đó nghe bà con ở quê báo tin ba tôi bị bệnh nặng qua đời, chú đã òa khóc và thấy cắn rứt khi vẫn còn mang nợ người bạn của mình. 

Xin kể thêm, từ khi ba tôi mất, kinh tế gia đình rơi vào túng quẫn. Mẹ tôi phải gồng gánh gia đình, tiền bạc đủ dùng chứ trong nhà hiếm khi dư quá 1 triệu bạc (thời điểm 20 năm trước). Được người bạn trả nợ, như được tiếp thêm sinh lực, mẹ tôi lấy đó làm vốn đi buôn bán thêm, nhờ đó mới nuôi nổi anh em tôi ăn học.

Chuyện xảy một buổi chiều 30 Tết cách đây 20 năm, lúc tôi còn là một cậu bé 15 tuổi, nhưng tôi còn nhớ mãi.

Từ câu chuyện của mình, tôi nghĩ rằng cuộc sống ai cũng có đôi lúc mắc nợ người khác một thứ gì đó như tiền bạc, tình cảm... Và cũng có những lúc phải bất đắc dĩ làm việc mình có thể mang tiếng là vô ơn, đặc biệt trong chuyện tiền bạc, nợ nần người thân, bạn bè...

Nhưng sống trước hết là phải thông cảm và bao dung, như ba mẹ tôi không hề trách người bạn mượn vàng bỏ trốn một câu nào. 

Bài liên quan